Sững sờ chứng kiến chồng ngoại tình tại nhà
Giờ thì chị đã hiểu thế nào là “nuôi ong tay áo”, chị tưởng đối tốt với Yến, coi Yến như người trong gia đình là cô ta sẽ ngoan ngoãn mà an phận, nào ngờ…Yến là em họ xa của chị. Trong quê thì họ hàng dây mơ rễ má lằng nhằng nên mang tiếng em họ nhưng mãi đến khi bác chị dắt Yến từ trong quê ra giới thiệu thì chị mới biết có cô em họ như thế. Yến năm nay 21 t.uổi, không được học hành tử tế nên sớm đi làm các công việc chân tay. Nhân lúc chị đang mang thai, không thể quán xuyến việc nhà nên bác chị gửi gắm Yến luôn, tiện một công đôi ba việc.
Ấn tượng ban đầu của chị về Yến khá tốt, ít nói, có phần nhút nhát, ngại giao tiếp. Bản tính chị đa nghi, có cô giúp việc trẻ trung trong nhà cũng không khỏi lo lắng nhưng thấy cách Yến tránh né tiếp xúc với chồng chị thấy rõ, chỉ cắm mặt làm, làm xong thì chui vào phòng riêng nên chị phần nào yên tâm. Bác chị kể cách đây gần năm đáng nhẽ Yến đã về làm dâu nhà người ta rồi nhưng gã chồng chưa cưới kia làm đứa khác “ễnh bụng” đến bắt vạ. Từ đó Yến sinh ra ghét đàn ông, không muốn va chạm với ai cả.
Chị đối xử rất tốt với Yến, phần vì thương hoàn cảnh, phần vì muốn dùng tình cảm để Yến nhiệt tình giúp mình. Sức khỏe chị không ổn định nên mang thai khá vất vả, chị hầu như chẳng đụng được vào việc gì. Nhà chồng chị hay có công việc do đông anh em nên dâu trưởng như chị dù mang thai cũng không tránh khỏi phải đảm nhiệm việc này việc kia. Nhờ có Yến mà chị nhàn hẳn.
“Anh chẳng có tình cảm gì với Yến cả. Anh bắt cô ta mặc váy của em, làm tóc giống em để tưởng tượng đó là em mà thôi” (ảnh minh họa)
Sinh con xong, chị bắt đầu lao vào công cuộc lấy lại vóc dáng để còn đi làm trở lại và nhất là để chồng không chán mình. Có những hôm đi tập về muộn, trong nhà chỉ có Yến và chồng chị cũng hơi chột dạ nhưng nhìn biểu hiện của họ, chị yên tâm phần nào. Dù đã ở nhà chị khá lâu nhưng thái độ của Yến với anh và ngược lại vẫn xa lạ. Chị có ý định giới thiệu vài người cho Yến nhưng Yến cự tuyệt hoàn toàn, nói rằng mình không muốn yêu ai nữa.tồi một ngày nọ, đang trên đường đi làm, chị sực nhớ còn tập tài liệu để quên trong phòng chưa mang đi nên vòng về nhà lấy. Về đến nhà, nhìn thấy xe chồng đỗ trong sân, chị thấy lạ, anh đi làm trước chị cơ mà, sao giờ vẫn còn ở đây. Linh tính có chuyện không hay, chị rón rén lấy chìa khóa khẽ khàng mở cổng.
Vừa bước lên cầu thang, chị nghe thấy tiếng cười nói khúc khích phát ra từ phòng mình. Nấp sau cánh cửa, chị hé mắt vào nhìn thì sững sờ thấy cảnh “gái trên trai dưới” của chồng chị và cô em họ kiêm giúp việc quý hóa. Yến mặc chiếc váy ngủ của chị, cài tóc giống hệt chị rồi uốn éo trên người anh. Chị không thể chịu đựng được nữa bèn đạp của xông vào, gào toáng lên. Trái với suy nghĩ của chị, thái độ của anh và Yến lại rất bình thản.
- Em bình tĩnh nghe anh nói đã.
Video đang HOT
Rồi anh bắt đầu kể. Rằng cách đây vài ngày Yến có gặp lại người tình cũ, cái kẻ bội bạc đã hắt hủi cô ngay trước ngày cưới ấy và ăn nằm với anh ta. Giờ thì Yến muốn trả thù, muốn “bổn cũ soạn lại”, vác bụng bầu về ăn vạ anh ta. Yến không chắc mấy lần ân ái đó có “kết quả” không nên xin chồng chị “giúp” mình.
- Cô ấy xin một đứa thì anh cho… Đằng nào cũng thừa mà em – Chồng chị nói một cách điềm nhiên: Anh chẳng có tình cảm gì với Yến cả. Anh bắt cô ta mặc váy của em, làm tóc giống em để tưởng tượng đó là em mà thôi. Ngoài em ra anh không có tư tình với ai khác.
Chị nghe chuyện mà chỉ muốn phá lên cười lớn. Đây là câu chuyện nực cười nhất mà chị từng nghe. Chị đang muốn c.hửi mắng cho gã chồng đốn mạt của chị một trận thì nghe tiếng con khóc. Chị vội chạy sang bế con vỗ về. Lửa giận cũng tiêu tan. Ban nãy chị đã định nói ly hôn nhưng giờ, ôm con trong tay, chị không dám nghĩ tới điều đó nữa. Con chị còn quá nhỏ, chị thì vừa mới đi làm trở lại, chưa có gì ổn định, giờ gia đình mà còn gặp biến lớn nữa chị không còn biết nương tựa vào đâu.
Vòng tay của chồng từ sau ôm lấy chị, giọng anh nhỏ nhẹ:
- Em hãy tin anh. Là anh giúp cô ấy trả thù chứ anh hoàn toàn không có ý niệm gì khác. Em biết cô ấy đau khổ thế nào rồi đấy. Em yêu quý, thân thiết cô ấy bao lâu nay chắc em phải hiểu chứ… Mà cô ấy giúp đỡ anh bao nhiêu, việc nhà anh không có Yến em cũng vất vả mà…
Chị cắn chặt răng mình, gật đầu. Hãy coi như đó là chuyện tình một đêm, anh chỉ có người mua vui cho một đêm mà thôi… Anh vẫn là chồng chị, là bố của con chị…
Theo MTN/Eva
Tản mạn về anh – người đàn ông keo kiệt
Không nói lý do nhưng em thừa biêt, bằng đó đêm anh gác tay lên trán phân vân vì tại sao mình lại bỏ ra vài triêu đi du lịch, ở nhà thì có phải mình "bảo toàn" được vài triêu đó không?
Một buổi trưa anh mời em đi ăn, đương nhiên là ở một quán cơm văn phòng bình dân. Em mặc váy, vội chạy xuống nên quên mang theo t.iền. Đến lúc trả t.iền, anh "phán" một câu làm em chới với: share đi em! Em nhìn vào phiếu tính t.iền cho 2 phần cơm văn phòng là năm mươi nghìn. Thật là quá nhiều cảm xúc mà cho đến bây giờ cũng không biết diễn tả làm sao cho trọn vẹn!
Hôm ấy, một ngày trời đẹp hay sao mà anh đột nhiên hào phóng rủ em đi uống nước. Đối với em, việc vô một quán cóc ven đường còn là sở thích của em, không nhất thiết cứ phải là máy lạnh hay ghế êm. Với anh thì giá cả của quán cóc nó còn nằm trong phạm vi cho phép của anh: không vượt quá 40 nghìn!
Hôm ấy, em gọi một món giống anh, là một lon nước. Anh thấy phục vụ đưa ra 2 lon giống nhau, liền đề nghị: "Mình uống chung 1 lon thôi em nhé!". Chuyện nhỏ, vì nếu không ngại với chủ quán, em chỉ cần một ly trà nóng. Trong lúc uống, em giả đò khen ngon, thế là anh nói đến tác dụng của loại nước ấy (thực ra nó chỉ được làm bằng hóa chất chứ bổ béo gì đâu, em nói thế chỉ vì muốn thử tính keo kiệt của anh thôi).
(Ảnh minh họa)
Lúc ra về, anh hồn nhiên cầm một lon nước đi về (thay vì phải đưa cho em vì em nói khan cả cổ là em thích uống nước này). Em đứng nhìn cho đến khi anh đi khuất với nhiều tâm trạng ngổn ngang, còn vì hôm ấy anh lái xe có một tay, một tay phải cầm lon nước về tận đến nhà!
Lại cũng một ngày đẹp trời, anh kể về tủ cá cảnh ở nhà của anh, em cũng ồ à theo, dù thực sự trong lòng em không thích món này lắm. Anh đề nghị: "Em đi mua một cái xô đi, anh cho mấy con cá!". Em phải lặp lại, rồi anh giải thích mãi thì em mới hiểu đó là cái xô loại mười mấy nghìn một cái, đủ màu xanh đỏ tím vàng. Em gạt đi: "Ai lại nuôi cá trong ấy, phải cắm cổ vào nhìn mới thấy cá. Mà nhìn thấy cá cũng không đẹp, ít nhất cũng là nuôi trong chậu thủy tinh chứ!".
Anh xuôi theo, chở em đến đường Bà Huyện Thanh Quan. Chọn được một cái chậu ưng ý, chủ tiệm nói giá là 60 nghìn. Em đã nghĩ trong bụng, thôi c.hết, nó vượt qua chuẩn chi của anh rồi nhưng vẫn hy vọng mình hiểu lầm anh. Họ tỉ mẩn gói vào thùng giấy, cẩn thận đặt lên xe, vẫn không thấy giai đoạn anh lấy t.iền ra trả. Chủ tiệm hết nhìn anh, lại quay sang nhìn em, xem hai đứa này có giống người sắp quỵt mất cái chậu không. Em ngại quá liền lấy t.iền ra trả. Thế là anh vui vẻ nổ máy xe chạy đi! Thiệt là một ngày đẹp trời!
Em chỉ nuôi cá đúng 2 ngày rồi đổ hết xuống kênh Nhiêu Lộc cho chúng nó tung tăng. Bây giờ cái chậu ấy trồng cây chầu bà, đúng với sở thích của em! Vừa có thiên nhiên trong phòng, vừa có rau xanh cho chuột ăn những khi em đi vắng.
Anh đến phòng em, lần này không có dây điện chằng chịt qua lại như ở hồi ở quận 2, để anh phải "quan tâm" lên tiếng: "Em đưa cho anh 300 nghìn, anh chạy lại dây điện gọn gàng cho em" nữa! Chỉ có cái ổ cắm điện của em hay quăng lung tung, có lúc em còn thòng nó ra ban công để xài laptop cho có cảm giác đang ngồi giữa thiên nhiên. Anh liền nhiệt tình đi mua loại dây nhựa có khứa nhỏ, rất tiện lợi để dùng thay dây kẽm. Anh cuốn chặt ổ điện vào song cửa. Em nhìn loại dây nhựa này thấy lạ lạ, hay hay, và thấy phòng mình có khối thứ dùng đến nó. Em mân mê hỏi, anh lại nhiệt tình chỉ chỗ cho em mua, và những cọng còn lại chưa dùng hết, anh cầm về nhà! Hèn chi mà chỉ chỗ mua cho em kỹ thế! Em cũng tò mò, nên ra mua và bị sốc thật sự khi cả bó dây mà anh mang tới phòng em rồi dùng có 2 dây, lại ve vẩy mang về đó, chỉ có giá vỏn vẹn 20 nghìn! Chúa ơi!
Trước dịp lễ 30/4, anh rủ: "Mình đi Campuchia em nhé!". Lời rủ rê đó là bình thường với bạn bè em nhưng là đặc biệt với anh. Bởi lẽ, anh không có khái niệm bỏ t.iền ra để đi du lịch nghỉ dưỡng. Anh còn thòng thêm câu: giá tour là 4triệu em nhé! Em đồng ý đi để làm phép thử cuối cùng: sẽ đưa chi phí tour cho anh. Phép thử này làm em hồi hộp kinh khủng vì theo kinh nghiệm của mười mấy năm quen nhau cho em biết: anh sẽ nhận.
Nhưng nếu là ngày trước anh nhận, em sẽ không sốc, nhưng bây giờ thì khác: anh - một người đề nghị tiến đến hôn nhân với em. May quá, cuối cùng anh hủy, không nói lý do nhưng em thừa biết, bằng đó đêm anh gác tay lên trán phân vân vì tại sao mình lại bỏ ra vài triệu đi du lịch, ở nhà thì có phải mình "bảo toàn" được vài triệu đó không
Trong những mail gửi cho em, anh đều khen em bao dung, tha thứ, là người chỉ biết cho đi, anh nói rằng anh cần người đủ rộng lượng như em. Xin lỗi anh thật nhiều, em không phải là thánh nên sự bao dung hay rộng lượng gì đấy cũng chỉ đủ dành cho những người em yêu thương, hay ít ra họ cũng không đối xử với em quá bạc bẽo, ích kỷ.
Em đã từng đọc, nghe nhiều câu chuyện về những người đàn ông keo kiệt, thấy những "ca bệnh" đó vẫn chưa thấm thía gì so với anh. Anh "khó đỡ" hơn ở chỗ anh không nghèo, anh ở nhà biệt thự, có xe hơi (nhưng chưa bao giờ thấy anh đi xe hơi, chỉ để trùm mền cho khỏi hao xăng) và thu nhập thì ở mức tạm gọi là cao. Thế mà anh sống khổ quá, ăn uống ở mức giá thấp nhất (mà sao người vẫn béo phì ra). Béo nhưng không dám bỏ t.iền để đi tập thể dục nên ngày càng béo. Anh ít bạn bè, dường như không đàn đúm, tụ tập gì vì sợ tốn kém. Anh giải trí bằng các tải nhạc, phim trên mạng về nghe, xem. Cả món tráng miệng của anh cũng gom lại 2 thứ: chuối và mía, vì hai món này nhà trồng được. Đấy, nhà biệt thự ở không xa quá trung tâm mà có đất rộng rãi để trồng cây ăn trái được thì đâu phải là nghèo. Nghĩ mà thương cho anh ghê gớm!
Theo Thùy Dương/Eva
Nửa đêm chồng lại lén dậy gặp người tình... Nửa đêm chồng lén dậy và đi ra ngoài. Tôi nghĩ chắc chồng mình qua phòng bên xem bóng đá. Ai ngờ lúc tôi tỉnh dậy đi tìm thì không thấy đâu và rồi tôi như c.hết trân trước cảnh tượng... Tôi và chồng đều là dân tỉnh lẻ lên Hà Nội công tác và làm việc. Chúng tôi có một tình yêu...